[Tản mạn] – Tiền đâu để đi du lịch?
Mỗi ban mai, tôi thấy một khung trời mới!

Gần đây, tôi nhận được vài câu hỏi về việc mình kiếm tiền ở đâu để đi du lịch. Trước tiên, tôi muốn nói một chút về công việc của mình, tuy nhiên, đây chưa phải là lí do duy nhất mà tôi có thể lên đường. Tôi hiện là nhân viên ở một công ty nhỏ, chuyên xuất khẩu các mặt hàng sang châu Phi. Với nghề kinh doanh này, dĩ nhiên sẽ bấp bênh, có nhiều lúc công ty kiếm được kha khá, cũng có lúc chúng tôi gặp khủng hoảng. Ngoài ra, tôi cũng gắn bó với nghề dạy đâu đó 3,4 năm nay. Tôi có chút khả năng ngoại ngữ (tiếng Anh và tiếng Trung) nên thi thoảng tôi đi dịch cho khách nước ngoài đến Việt Nam công tác hoặc du lịch. Có mùa cao điểm, tôi làm nhiều việc cùng lúc, có mùa thì thảnh thơi hơn. Đó là công việc của tôi NHƯNG, với tôi điều quan trọng NHẤT nằm ở SỰ ƯU TIÊN, bạn bè tôi dành tiền để đầu tư, để khởi nghiệp, hoặc để vun vén gia đình nhỏ, còn tôi lại dành hết tiền để thoả chí bồng lai! Là do tôi nguyện đầu tư vào nó chứ thật ra tôi chẳng giàu gì!
Tôi có nghe một câu nói rất hay rằng là “khi bạn thật sự muốn thứ gì, cả vũ trụ sẽ hợp sức giúp bạn”… Thật ra, “vũ trụ” ở đây chính là sự đánh đổi bằng những giờ gia sư sau thời gian đi học, bằng công việc bồi bàn lặng lẽ vào cuối tuần. Tất cả cũng chỉ vì muốn dành dụm để khám phá tiếp những miền đất còn lại của thế giới mà mình chưa được tới…
Với tôi, tuổi trẻ không chỉ là những mùa tình yêu. Tuổi trẻ là những cuộc rong ruổi cần thiết để mở mang tâm trí, để những giới hạn trong tầm nhìn và lý tưởng không mãi quẩn quanh trong vòng tròn quen thuộc. Càng đi xa, ta càng hiểu rõ mình hơn, càng va chạm, ta càng vững vàng hơn trước sóng gió cuộc đời.
Đôi khi có người khuyên: “Cứ làm lụng trước đi, sau này rảnh rang tiền bạc rồi hãy nghĩ đến chuyện vi vu đó đây.” Nhưng bạn ơi, biết bao khoảnh khắc đáng quý đã vụt qua, chỉ vì ta cứ nghĩ mình còn thời gian. Rằng sau này, khi thuận tiện hơn, khi sắp xếp được, mình sẽ làm lại những điều đã bỏ lỡ.
Nhưng thật ra, làm gì có ai “làm lại” được tuổi trẻ?
Khi mọi thứ dễ dàng hơn – tiền bạc, visa, lịch trình – thì lòng mình lại không còn háo hức như xưa. Ta vẫn có thể thực hiện được điều mình mong mỏi ngày nào, nhưng niềm vui ở tuổi ba mươi đâu còn nguyên vẹn như hồi hai mươi. Cái “đã đến” của sau này có khi chỉ là cái bóng nhạt nhòa của giấc mơ cũ.
Thế nên, tôi chọn đi – dẫu có phải đánh đổi.
Đi, dù đồng nghĩa với một khoản nợ thẻ tín dụng chưa biết khi nào trả xong. Đi, dù phải lỡ một vài cơ hội nghề nghiệp. Đi, dù làn da rám nắng đến độ khô sạm. Nhưng tôi thấy xứng đáng, vì chỉ khi bước ra thế giới ngoài kia, ta mới cảm nhận rõ từng hơi thở trong lành của tự do, từng ánh nắng trải dài trên mặt biển, từng câu chuyện vụn vặt đến từ những con người mang màu da, tiếng nói, và quá khứ khác nhau.
Tôi nhớ lần ngâm mình giữa làn nước trong veo Địa Trung Hải ở Malta, lặng người trước sắc xanh ngọc bích nơi bờ biển Bali, vui sướng như một đứa trẻ khi được nhìn bầy thiên nga trắng muốt dưới lòng hồ Hallstatt. Tôi nhớ khoảnh khắc lênh đênh trên chiếc phà ở Venice, ngắm thành phố như bước ra từ cổ tích lúc hoàng hôn buông. Tôi nhớ cả những lần lang thang ở Munich chỉ để ngắm một bầu trời không một gợn mây, và cả khi dừng lại bên đường nhìn những người nhập cư da màu bán hàng rong – mỗi người là một mảnh đời, một lý do để kể tiếp câu chuyện đang dở dang.
Và tôi thầm cảm ơn cuộc đời, vì tôi vẫn còn có thể đi.
Tôi bắt đầu hành trình của mình từ năm 19 tuổi – khi trong tay chỉ đủ tiền để đi vài tỉnh thành trong nước. Thời ấy, mỗi lần lướt mạng lại thấy bao câu chuyện về những người trẻ “20 tuổi đã đi 20 quốc gia”, hay “đôi vợ chồng bỏ việc đi vòng quanh thế giới hai năm”. Rồi những bài như “25 nơi phải đến trước tuổi 25”, “10 bãi biển đẹp nhất cần ghé trước khi bạn 30”… khiến tôi hứng thú, rồi lại chùng lòng – vì thực tế là… tiền đâu?
Tôi đã mơ về châu Âu khi còn là sinh viên, sống bằng 2 triệu đồng ba mẹ gửi cộng với tiền dạy gia sư. Tôi đã mơ về châu Úc khi lương văn phòng mỗi tháng vỏn vẹn 6 triệu. Tôi đã mơ về châu Mỹ giữa những đêm đông chạy xe hàng chục cây số để kịp lớp dạy thêm. Giữa những ngày chật vật, tôi vẫn mơ về một hoàng hôn ở Maldives – hoang đường và xa xỉ, nhưng chưa từng tắt.
Bởi vì…
Chúng ta hoàn toàn có quyền mơ mộng. Dù là mơ về ánh chiều tà bên bờ sông Seine khi đang kẹt giữa làn xe đầy khói bụi. Dù là mơ một bữa tối thơm nức mùi pasta giữa lòng Rome, trong khi tối nay vẫn là mì gói quen thuộc. Dù là mơ được thấy Arsenal thi đấu trên sân Emirates, dù hiện tại chỉ có thể xem qua những đường link chập chờn.
Cứ mơ đi, vì mơ mộng không khiến ta nghèo đi – mà là cái gốc nuôi lớn những ngày dám lên đường.