Gần đây, tôi nhận được vài câu hỏi về việc mình kiếm tiền ở đâu để đi du lịch. Trước tiên, tôi muốn nói một chút về công việc của mình, tuy nhiên, đây chưa phải là lí do duy nhất mà tôi có thể lên đường. Tôi hiện là nhân viên ở một công ty nhỏ, chuyên xuất khẩu các mặt hàng sang châu Phi. Với nghề kinh doanh này, dĩ nhiên sẽ bấp bênh, có nhiều lúc công ty kiếm được kha khá, cũng có lúc chúng tôi gặp khủng hoảng. Ngoài ra, tôi cũng gắn bó với nghề dạy đâu đó 3,4 năm nay. Tôi có chút khả năng ngoại ngữ (tiếng Anh và tiếng Trung) nên thi thoảng tôi đi dịch cho khách nước ngoài đến Việt Nam công tác hoặc du lịch. Có mùa cao điểm, tôi làm nhiều việc cùng lúc, có mùa thì thảnh thơi hơn. Đó là công việc của tôi NHƯNG, với tôi điều quan trọng NHẤT nằm ở SỰ ƯU TIÊN, bạn bè tôi dành tiền để đầu tư, để khởi nghiệp, hoặc để vun vén gia đình nhỏ, còn tôi lại dành hết tiền để thoả chí bồng lai! Là do tôi nguyện đầu tư vào nó chứ thật ra tôi chẳng giàu gì! 

Tôi có nghe một câu nói rất hay rằng là “khi bạn thật sự muốn thứ gì, cả vũ trụ sẽ hợp sức giúp bạn”… Thật ra, “vũ trụ” ở đây chính là sự đánh đổi bằng những giờ gia sư sau thời gian đi học, bằng công việc bồi bàn lặng lẽ vào cuối tuần. Tất cả cũng chỉ vì muốn dành dụm để khám phá tiếp những miền đất còn lại của thế giới mà mình chưa được tới…

Với tôi, tuổi trẻ không phải chỉ là mùa của những yêu thương mà còn là mùa của những hành trình, khám phá nên có, cần có trong đời, để tầm nhìn và lý tưởng trước cuộc đời được cất cánh bay cao, bay xa hơn, vững vàng hòa vào biển lớn mà không ngại gió giông vùi lấp…

Cũng có nhiều người bảo tôi nên tiết kiệm trước rồi sau này rủng rỉnh tiền bạc và thời gian hơn hãy đi du lịch. Nhưng bạn ơi, mình đã bỏ lỡ bao nhiêu niềm vui trong hiện tại, vì tưởng rằng mình sẽ luôn có cơ hội để làm lại ở tương lai. Mình tưởng dù bao nhiêu tuổi, mình cũng sẽ nguyên vẹn một niềm vui khi một mong cầu nào đó được thành toàn…

Chúng ta làm gì có cơ hội nào để mà “làm lại”. Khi mọi thứ thuận tiện thì việc đặt một chiếc vé bay đến hòn đảo lãng mạn mình đã nghĩ về cả một thời tuổi trẻ chẳng có gì là khó khăn nữa. Nhưng lòng mình đã không còn trong veo và thơ trẻ như xưa. Chúng ta vẫn hoàn thành được những điều mình thầm ao ước, nhưng cái “đã” ở tuổi ba mươi khác lắm cái “đã” của năm mười tám đôi mươi.

Nên là tôi mạnh dạn sòng phẳng mà đánh đổi, làm gì có niềm vui nào miễn phí?

Tôi nghĩ rằng chẳng có lúc nào mình đủ tự do như mình mong ước để đi mà không vướng bận điều chi, kiểu vừa rủng rỉnh tiền bạc, vừa dư dả thời gian, vừa đủ đầy sức khỏe. Nhưng tôi biết mình sẽ không đợi nữa, sẽ mạnh dạn trả giá, có thể là một khoản nợ mới trong thẻ tín dụng, một vài cơ hội sự nghiệp bị bỏ lỡ, một làn da phơi nắng hè đen nhẻm và khô khốc…, chỉ để được đi, được bước ra ngoài kia đón trời trong nắng ấm sông dài biển rộng, và lắng nghe trăm ngàn câu chuyện vụn vặt của con người đủ mọi màu da sắc tộc.

Khi tắm mình trong làn nước mát lạnh của biển Địa Trung Hải ở Malta, khi nghẹn ngào không thốt nên lời trước màu xanh ngọc của bờ biển Bali, lúc vỡ oà hạnh phúc như trẻ thơ khi được đến thật gần bầy thiên nga dưới lòng hồ Hallstatt, lúc đi phà ở Venice ngắm thành phố cổ tích vào một buổi hoàng hôn mùa hè, hay khi thơ thẩn đi bộ ngắm bầu trời xanh ngắt ở Munich…, khi bần thần nhìn những người da màu bán hàng trên đường phố với nhiều chiêu trò… tất cả đều đáng giá!

Cảm ơn đời vì mình vẫn còn có thể đi!

Tôi bắt đầu đi nhiều từ năm 19 tuổi. Nhưng chỉ đủ tiền đi trong nước.

Thời điểm đó, đập vào mắt tôi là vô số những bài báo về những bạn trẻ phi thường, kiểu “20 tuổi đã đi 20 nước”, hoặc “Đôi vợ chồng trẻ nghỉ việc cùng nhau chu du thế giới trong 2 năm”, “25 điểm phải đến trước tuổi 25″, “Top 10 bãi biển đẹp nhất hành tinh phải đến trước khi bạn 30”… khiến tôi vừa cảm thấy hào hứng, vừa lại thấy chùn chân, vì…làm gì đủ tiền

Tôi đã mơ mộng về châu Âu khi còn là một sinh viên nghèo, mỗi tháng sống bằng 2 triệu của ba mẹ cho cộng với tiền gia sư còm cõi, tôi đã mơ mộng về châu Úc khi còn là một cô nhân viên văn phòng lương cơ bản 6 triệu, tôi đã mơ mộng về châu Mỹ trong những ngày mùa Đông, chạy ngược xuôi mười mấy cây số để dạy thêm.

Trong những ngày ít tiền, nhiều lo toan, tôi vẫn không thôi mơ mộng về những chuyến đi và nhiều thứ xa xỉ hoang đường khác nữa như một lần ngắm hoàng hôn ở Maldives…

Thôi thì,…

Chúng ta có quyền mơ mộng về một hoàng hôn lãng mạn bên sông Seine dù hiện tại 6 giờ chiều đang kẹt giữa dòng người và xe mịt mờ khói bụi. Chúng ta có quyền mơ mộng về một bữa tối với Pasta thơm nức lừng danh xứ Ý dù món thường xuyên trong tủ bếp là mì ăn liền. Chúng ta có quyền mơ mộng được xem Arsenal đấu trên chính sân vận động Emirates dù hàng đêm vẫn xem trên web lậu thay vì K+.

Cứ mơ mộng đi, rồi lúc nào đó, chúng ta nhất định sẽ được lên đường!